mẹ con một nhà

Bố mẹ cũng bảo sẵn sàng bán nhà cũ, dọn đến ở cạnh nhà chồng của con. Ngày càng nhiều bạn trẻ muốn ở riêng, còn chị em tôi đã gần 30 tuổi vẫn không thể sống xa gia đình. Tuy nhiên, bố mẹ chỉ thích chăm sóc chứ không bao giờ can thiệp công việc, tình yêu". Thẩm quyền giải quyết: UBND cấp huyện nơi có nhà đất. Bước 1: Bố mẹ bạn và bạn nên làm giấy tờ tặng cho tài sản tại Văn phòng công chứng (hoặc tại Uỷ ban nhân dân xã). Nếu không bạn có thể đến Văn phòng công chứng, công chứng viên sẽ giúp bạn soạn hợp đồng Ngày 20-8, Công an tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu tiếp nhận điều tra vụ việc trộm cắp tài sản với số tiền lên tới 1,4 tỉ đồng xảy ra tại thị trấn Ngãi Giao, huyện Châu Đức. Theo trình bày của chị Nguyễn Thị Thu Q. (37 tuổi, ngụ thị trấn Ngãi Giao, huyện Châu Đức), chiều Vay Tiền Nhanh Home. Không chỉ phải gánh nhiều kỳ vọng, những đứa con một trong gia đình còn phải chăm sóc, cáng đáng tài chính khi cha mẹ già yếu, mà không có ai để san sẻ. Đêm sau lễ tang của bố, lần đầu tiên anh Nguyễn Minh Hùng, 40 tuổi, lật cuốn sổ bạc màu dày đặc chữ của ông. Đó là cuốn sổ ghi chép ngày giỗ của các cụ, kị trong họ, dài cả chục trang, các bài văn khấn... mà một trưởng họ như bố phải thuộc lòng. Nay ông mất, đương nhiên Hùng cũng phải thuộc. Tay anh run run, nước mắt chảy dài "Cha đi quá đột ngột nên con chới với!".Cuốn sổ này bố anh soạn khi anh mới đi làm ở Hà Nội. "Phải thuộc dần đi con ạ, rồi chẳng mấy lúc mà đến lượt mày", ông hay nhắc, nhưng anh con trai cứ gạt đi. Những đứa trẻ con một được cha mẹ yêu chiều lúc bé, nhưng gánh trách nhiệm nặng nề khi lớn lên. Ảnh minh họa QQ. Tiến sĩ Khuất Thu Hồng - Viện trưởng Nghiên cứu phát triển xã hội cho rằng, đứa trẻ là con một được cha mẹ dồn tất cả tình yêu nhưng kỳ vọng của gia đình lên chúng cũng cao."Trong văn hóa Việt Nam, trách nhiệm chung của những đứa con là hiếu thảo với bố mẹ, thờ phụng tổ tiên, học hành phải giỏi giang... Gia đình khá giả còn đỡ, nếu sinh ra trong gia đình nghèo, đứa con một còn phải vật lộn để thoát nghèo và chăm sóc cha mẹ ốm đau", bà Hồng Hùng tốt nghiệp đại học, nửa năm không kiếm được việc làm, cha anh bỏ việc nhà nông, gói tiền, bắt xe ra Hà Nội tìm người quen xin việc cho con. Một năm sau, Hùng có "chân" trong trường cấp 2 mà anh đang công lấy vợ cũng là giáo viên, mua nhà chung cư, dù nợ 2/3 tiền, theo đúng kỳ vọng của cha mẹ. Nhưng sinh hai con gái trong hai năm, đồng lương giáo viên eo hẹp, cha ốm nặng, Hùng âm thầm bán nhà, ra ở định " bỏ phố về quê", vừa có thời gian lo cho cha, vừa lo nhang khói cho tổ tiên, lại trút áp lực tài chính nơi phố thị. Nhưng một chiều cuối tuần, khi vừa xách vali vào cửa nhà, anh Hùng thấy khói từ sau vườn nghi ngút. Cha anh đang đốt hết cày, cuốc, bộ quần áo hay đi làm đồng. "Bố có chết cũng không muốn con cháu mình theo nghiệp cha, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", ông buông lời khi con chưa kịp nguyện của cha Hùng là có cháu đích tôn. Từ lúc biết mình bạo bệnh, khát khao đó càng mãnh liệt. Một buổi tối giữa tuần, đang trong ca dạy thêm, anh nhận được điện của ông, giọng hối thúc "Đứa hàng xóm cũng hai con gái, giờ canh trứng bầu con trai rồi. Các con thu xếp về gấp hoặc gọi cho chị ấy học hỏi kinh nghiệm. Lấy giấy bút ra bố đọc số điện thoại".Những ngày sau đó, vợ chồng anh sợ khi thấy chuông điện thoại báo tên con gái duy nhất trong gia đình, gánh nặng đổ dồn xuống Mai Phương 26 tuổi khi bố lâm bệnh. Cách đây hai tháng, bố Phương bị đột quỵ. Trong danh bạ điện thoại có hơn 100 người khi đó, mẹ cô không biết gọi cho ai. Con gái duy nhất lại đang làm ở một công ty xây dựng tại Nha khi sang gõ cửa nhà hàng xóm lúc nửa đêm, ông mới được đưa đi cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán bố Phương bị chảy máu não. "Điều sợ hãi nhất với tôi khoảnh khắc đó là không được nhìn thấy bố lần cuối nếu chẳng may ông mất", Phương nhớ lại lúc nhận vài ngày, bố cô tỉnh lại nhưng hồi phục chậm. Hai mẹ con không dám rời nửa bước. Ông thường cáu gắt vô cớ, thậm chí có lần hất tung bát cháo mới mang từ nhà đến. Bế tắc, nhiều lúc, cô chui vào nhà vệ sinh khóc. Nhưng chỉ cần nghe điện thoại mẹ gọi, Phương lại gạt nước mắt vì sợ bà buồn. "Lúc đó tôi chỉ ao ước có anh chị em để được san sẻ áp lực. Ít nhất không phải chui vào một nơi nào đó để khóc thầm".Mai Phương quay cuồng lo đủ tiền đóng viện phí. Ngoài khoản tiết kiệm của bố mẹ, cô phải rút hết tiền gửi ngân hàng. Đó cũng là lần đầu tiên Phương phải vay tiền bạn bè. "Nếu bị xe đụng trên đường, tôi được giải thoát và bố mẹ sẽ được đền bù", ý nghĩ đó từng hiện lên trong đầu cô khi công việc quá khó khăn, bị mỗi lần nghĩ đến cảnh hai người già ngồi đợi con về, Phương cố gạt đi. "Là con một nên giờ tôi không dám nghèo, không dám mệt mỏi, không dám lấy chồng xa, vì bố mẹ chỉ có mình tôi", cô gái bị áp lực tài chính, bố mẹ còn khỏe mạnh, nhưng Vũ Thùy An, 27 tuổi, Hải Phòng có một tuổi thơ cô đơn. Bà nội An qua đời khi bố cô mới 12. Ông từng vượt biên sang Hồng Kông làm ăn kiếm tiền nuôi các em nên ông hiểu một đứa trẻ thiếu thốn vật chất sẽ thiệt thòi thế nào."Bố mẹ muốn toàn tâm lo cho con, để hạnh phúc của con trọn vẹn hơn", ông giải thích khi con thắc mắc tại sao không có em. Hai người cũng lao vào làm việc để có cuộc sống sung túc hơn. Đây là bức ảnh mỗi lần nhìn là một lần An khóc. Lúc này vợ chồng cô đang cúi chào bố mẹ để về nhà trai. Lúc ngẩng đầu lên, An thấy mẹ khóc. Cô muốn ngoái lại nhìn nhưng mọi người cản vì kiêng không được quay đầu nhìn lại. Từ khoảnh khắc đó, cô không còn thấy vui vẻ. Ảnh Nhân vật cung cấp. Hồi bé, Thùy An luôn "nổi" nhất lớp bởi được mặc những bộ đồ công chúa đẹp mắt, ăn những thức ngon. Cô bé An khi đó biết tên mọi loại sữa tăng chiều cao tốt nhất, vì đều uống qua. Mùa đông, cô là đứa trẻ đầu tiên trong xã đến trường bằng đôi bốt da màu trắng đính hoa. Thùy An cũng chưa từng phải mặc đồ hay dùng sách cũ của người khác. Mẹ cô bé hay đưa con đến nhà sách to nhất trung tâm thành bố mẹ mải làm việc, chỉ về nhà khi trời tối. Bốn tuổi, An đã tự ôm chăn gối sang phòng khác ngủ. Dịp nghỉ hè hay cuối tuần, cô mang quần áo sang nhà chú, nhà ông bà nội ngoại chơi vài ngày liền mà chẳng nhớ An học lớp Ba, gia đình chuyển từ Hải Phòng vào nam sinh sống. Bố mẹ gửi cô cho nhà người quen. Cuối tuần, nếu họ bận không đón được, An phải ở lại. Xa ông bà, xa anh chị em họ, Thùy An càng cô độc. "Tôi không biết kết bạn, ít nói và sống khép kín. Bạn tôi chỉ đếm đủ trên một bàn tay. Họ đều chủ động bắt chuyện trước", cô mẹ đủ điều kiện kinh tế lo cho cô đi du học và ủng hộ con thi vào bất kỳ ngôi trường nào thích. Nhưng cuối cùng, An chọn học ngành xuất nhập khẩu của ĐH Hàng Hải Hải Phòng – một lĩnh vực không hợp với người hướng nội như mình. "Bé đi đâu cũng được, lớn lại chỉ muốn gần bố mẹ, muốn họ luôn trong tầm mắt mình", cô yêu, An luôn muốn tìm người ở gần nhà. Trước khi quyết định kết hôn với chàng trai cách nhà mình một km, cô ra điều kiện anh "phải là con trai trong nhà, cùng em gánh vác gia đình, lo cho bố mẹ, nếu không sẽ không có đám cưới".Theo thống kê năm 2020 của Vụ Quy mô dân số - Kế hoạch hóa gia đình, Bộ Y tế, 21 tỉnh, thành phố đang có mức sinh dưới 2 con, chiếm 39% quy mô dân số. Trong đó, 5 thành phố trực thuộc trung ương, đặc biệt TP HCM ở nhóm thấp nhất cả nước với mức sinh 1,39 sĩ Khuất Thu Hồng cho rằng, việc ngày càng nhiều người đẻ ít, đẻ thưa,... không phải là sự ích kỷ của cha mẹ mà do áp lực xã hội, áp lực kinh tế họ phải chịu. Phụ nữ hiện đại vừa phải làm việc vừa phải chăm con. Nếu không được chồng chia sẻ việc nhà, họ cũng sẽ ngại bà Hồng, để hạn chế các gia đình chỉ sinh một con, các nhà làm chính sách cần xây dựng chính sách xã hội hợp lý xây dựng cơ sở vật chất công chất lượng hơn, giá rẻ hơn, đầu tư cho trẻ em. Ngoài ra, trong các gia đình, chia sẻ việc nhà, chăm sóc con phải bình một năm bố mất, anh Hùng vẫn làm việc ở Hà Nội, loay hoay với quyết định ở phố hay về quê. Mai Phương dù bị giục vẫn chưa tìm được một người đàn ông gần nhà - lại có thể cùng lo cho cha An đã có con gái hơn hai tuổi và đang mang bầu. Cô dự tính nếu đủ sức khỏe và tài chính, sẽ sinh ba đứa con "để chúng không phải sống một mình trong hoang mang như mẹ". Bà mẹ trẻ cũng chọn công việc gần nhà, để có nhiều thời gian cho con thay vì nơi có lương gấp đôi, nhưng áp lực một số nhân vật trong bài đã thay Nga - Hải Hiền Chạp I​ Tôi tên Long năm nay 17t, tôi sống ở một thị xã nhỏ cách thành phố khoảng 5km, gia đình tôi chỉ có tôi và mẹ tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ có hàng rào tường bao bộc. Mẹ tôi còn khá trẻ tên Lan 35t, mẹ đang làm cho 1 Spa ỏ thành phố, tôi thì đang học cuối cấp 3 ỏ một trường cũng nằm trong thành phố. Hàng ngày mẹ tôi hay chở tôi đi học rùi mới ghé qua chổ làm. Vì làm trong Spa nên mẹ tôi ăn mặc rất đẹp, mẹ thường hay mặc váy ngắn nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều nên nhiều lúc người khác nhìn vào cứ tưởng là 2 chị em. Có những lúc rãnh rổi 2 mẹ con thường đi ăn vặt rùi ún trà sữa hay chụp hình tự sướng rùi đăng Facebook xưng là 2 chị em nên có nhiều người ko biết cứ nghĩ là 2 chị em thật, riết rùi thành thối quen, nên nhiều lúc ở nhà mẹ hay xưng chị em với tôi, có lúc thì chị với con, Còn tôi thì hay gọi là Mẹ hoặc Mẹ Lan Mẹ tôi đi làm thường thì 8h tối mới về có khi trể thì 9h. Tồi thì học 2 buồi sáng chiều, Trưa thì ăn cơm tiệm, rùi ghé quán nước gần trường ún nước đên khi vào học tiếp, có khi trưa rãnh thì Mẹ chạy đến trường chở tôi đi ăn, bận thì tôi tự ăn. Chiều 5h thì tôi tự đón xe buyt về nhà, thường thì tôi hay đón xe buyt tới quán Net gần chổ Mẹ làm vào lên mạng tí chờ Mẹ làm xong chở về chung lun. Thường thì tối về mẹ con thường ghé mua 2 bịch phở hay hủ tiếu hoặc bún về nhà 2 mẹ con ăn chung, Về nhà tôi hỏi Mẹ sao ko mua đồ ăn vời nấu cho đở tốn kém, ăn ở ngoài cũng ko sạch sẽ, ăn nhiều cũng ko tốt. Mẹ bảo, Mẹ đi làm tới 8 9h tối mới về thời gian đâu nữa mà nấu ăn. Tôi liền nói, thì cứ mua đồ về để tủ lạnh, con đi học về sớm sẽ nấu cho Mẹ ăn. Mẹ lường tôi một cái rùi cười bảo, có biết nấu ko mà đồi nấu vậy ông tướng, thôi để Mẹ mua về ăn cho lành. Tôi Biết chứ sao ko biết, rùi tôi cười nói tiếp, ko biết thì học tí là biết chứ gì, còn ko thì Mẹ chỉ con nấu cũng được mà. Mẹ Lâu rùi mẹ chưa vào bếp, chắc lục nghề rùi, có chỉ nấu cũng ko ngon đâu mắc công lại có người chê = Tôi Mẹ Lan là số 1 rùi ai mà dám chê cơ chứ. Mẹ thôi đi ông tướng, anh chỉ có mõi cái nịnh chị là giỏi thôi à. Tôi Thì lâu rùi mẹ ko nấu cho con ăn, làm con nhớ máy cái món ruột của mẹ ghê = Mẹ Uh thì bữa nào rãnh thì nấu, con cứ ngồi chờ cho dài cổ ra nhé = Tôi nhăn cái mặt ra rùi nói Uh thì chờ đợi là hạnh phúc mà. Mẹ thôi ăn Phở đi kìa..nguội hết mất ngon. Ăn xong 2 mẹ con ngồi xem tivi, trong lúc xem, tôi nhớ những lúc đi làm về 2 Mẹ con cùng ăn ở nhà, Mẹ mặc váy ngắn ngồi ăn đối diện tôi để lộ ra cả quần lót, có khi Mẹ ngồi xếp 2 chân lại để lộ nguyên cả quần lót trước mặt tôi. Làm tôi ngại đến đỏ mặt, lúc đó Mẹ chỉ nhìn tôi rùi cười mà ko nói gì hết. Ngồi nghĩ một hồi tôi bạo miệng hỏi Mẹ. Mẹ đi làm mà mặc váy ngắn vày ko sợ bị lộ hàng à. Mẹ nói lộ hàng gì ? Ko biết Mẹ giả vờ hay ko biết thiệt mới hỏi vậy. Tôi nói tiếp Thì lộ quần lót ra đó. Mẹ sao mà lộ ra được chứ. Tôi thì lúc ăn với con Mẹ ngồi lúc nào cũng để lộ quần lót ra đấy. Mẹ phì cười rùi giả vờ bảo, chắc anh nhìn trộm quần lót của Mẹ rùi đỏ mặt ra chứ j. Tôi tại mẹ để hở trước mặt con vạy bảo sao con ko nhìn, chẳng lẽ vừa ăn vừa nhấm mắt = Mẹ cười anh cứ giỏi lý sự. Rùi mẹ nói tiếp tại ở nhà có 2 mẹ con nên mẹ cũng ko để ý máy chiện đó, với con là con của Mẹ nên cũng có sao đâu, lúc nhỏ Mẹ cũng toàn tắm cho anh hoài đó thôi, có gì của anh mà Mẹ chưa thấy đâu, Mẹ cười rùi nói tiếp, à hôm nay mới để ý, con trai Mẹ lớn rùi nhĩ, đủ lông đủ cánh rùi, chắc muốn lấy vợ rùi mới thích nhìn trộm mẹ phải ko. Tôi liền ngắt lời Mẹ Có thích đâu, tại ngay trước mặt con nên mới nhìn thui. Hì hì Mẹ cũng cười rùi đứng dạy nhìn đồng hồ bảo, trời gần 10h rùi a, rùi nói con đi tắm đi rùi ngủ. Tôi nói Mẹ tắm trước đi rùi con tắm. Mẹ nói uh rùi lấy đồ vào nhà tắm đi tắm, đc khoản 5 phút thì thấy Mẹ quấn khăn mở của ra ngoài, tôi ngồi đó trố mắt ra nhìn, lần đầu tiên thấy Mẹ quấn khăn tắm nhìn sexy cực kỳ. Rùi Mẹ nhìn tôi rùi nói làm gì trố mắt ra mà nhìn giữ vạy ông tướng, Tôi mới hỏi Tắm gì nhanh vậy. Mẹ Tắm đâu mà tắm, Tội sao vậy. Mẹ bị cúp nước hay bị nghẹt ống nước hay bị gì đó mà mở nước không chảy. Tôi thế thì pó tay..ở dơ một bữa chắc ko chết đâu Mẹ nhĩ = Mẹ cười rùi đi ra sau nhà tới chổ cái lu nước mưa, do Mẹ ko mở đèn sau lên nên tối thui, tôi cũng ko thấy đc gì, chỉ mờ mờ ảo ảo. Thấy vậy tôi cũng đứng dạy đi ra sau nhà, đi tới ngay cửa nhà tắm định mở đèn nhà sau lên, tôi mới hỏi, Mẹ làm gì ngoài đó sao ko mở đèn lên cho sáng, Mẹ liền nói đừng mở đèn lên, Mẹ đang tắm ko có mặc đồ, Do nhà có tường rào nên Mẹ mới dám ra đó tắm. Nghe Mẹ nói vạy tôi đứng lặng người ở đó nhìn ra ngoài, lúc này tôi mới định hình đc những cử động của Mẹ đang tắm, nhưng cũng chỉ mờ mờ ko thấy rõ đc gì hết, cảm giác người nóng rang lên. Thấy tôi đứng đó Mẹ liền nói sao ko vô xem tivi đi, đứng đó làm gì, nhìn trộm Mẹ tắm à. Tôi liền nói đâu có đâu, tối thui có nhìn thấy gì đâu mà nhìn. Rùi tôi vô ngồi xem tivi. Đc 1 lúc thì Mẹ tắm xong rùi quấn khăn đi vào nhà rùi nói Con đi tắm đi, rùi Mẹ đi vào nhà tắm thây đồ. Tôi cũng ngồi dậy lấy đồ ra ngoài tắm, đang tắm thì thấy Mẹ từ nhà tắm bước ra, Mẹ mặc đầm ngủ ngắn chưa tới đầu gối làm tôi đứng đó tắm mà mắt cứ liếc theo lưng Mẹ xem mẹ làm gì, thấy mẹ lay hoay dọn chổ bàn ăn, rùi đem chén bát với các thứ linh tinh ra sau nhà, rùi Mẹ mở đèn sau lên, tôi vọi quay lưng lại rùi nói. Mẹ mở đèn làm gì vậy. Mẹ mở đèn lên mới thấy đường rữa chén. Tôi nhưng con đang tắm mà. Mẹ thì anh cứ tắm đi, có ai thèm nhìn đâu mà sợ. Tôi nhưng Mẹ ngồi kế bên đó sao con tắm, ngại chết đi đc. Mẹ cười rùi nói anh cũng biết ngại nữa à, sao hồi đó tui tắm cho anh, sao ko thấy anh ngại gì hết = Tôi thì lúc đó con còn nhỏ, giờ con lớn rùi. Mẹ Uh nhĩ, con tui lớn thật rùi, biết ngại với Mẹ rùi, biết nhìn trộm quần lót của mẹ rùi, biết lén nhìn mẹ tắm rùi = Tôi nhăn mặt nói Mẹ này, con có như vậy đâu, tại vô tình nhìn thấy thui, nhưng cũng có thấy đc gì đâu. Mẹ cười trêu tôi thì Mẹ cũng có nhìn thấy gì đâu, bất quá thì chỉ nhìn thấy Cu của con thui chứ có gì đâu = Tôi trời…con trai chỉ có mỗi cái đó là giấu kín, mà Mẹ thấy hết rùi thì còn gì nữa đâu. Mẹ thì hồi đó Mẹ cũng thấy hết của con rùi, giờ thấy cũng vậy thui. Tôi hồi đó khác giờ khác chứ. Mẹ cười nói khác thế nào, chắc có long có cánh, to hơn hồi trước rùi hay sao mà khác = Tôi con chịu rùi, nói ko lại Mẹ, ko nói với mẹ nữa, mặc kệ Mẹ. Mẹ thui tắm ông, Mẹ rữa xong rùi, mẹ vào ngủ, con tắm xong cũng ngủ sớm đi. Tắm xong tôi cũng vào phòng rùi leo lên giường nằm ngủ, nằm mãi mà ko ngủ đc, trong đầu cứ nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Mẹ tắm sau nhà. Tuy ko nhìn rõ đc gì, nhưng cứ nghĩ tới là người tui lại có cảm giác nóng rang lên, nhìn xuống quần thì thấy thèn nhỏ cứng ngắt lên rùi. Theo bản năng, tay tôi cứ mò xuống rùi sục lên sục xuống, cảm giác rất sướng, đầu óc tôi cứ tưởng tượng ra cảnh Mẹ đang tắm trước mặt tôi. Đc một lúc thì tôi ko còn chịu được nữa cởi lun cái quần đùi ra, tay thì cứ sục liên hồi ko ngừng, mắt thì nhắm nghiền, hình ảnh Mẹ cứ hiện liên tục trong đầu tôi, đc một lúc thì tôi xuất tinh ra đầy trên bụng. Sau khi qua cơn sướng, tôi lại nghĩ sao mình lại sục cặc thế này, lại còn nghĩ đến mẹ mà sục cặc nữa, thiệt là tội lỗi, rùi tự hứa với bản thân sẽ ko như vậy nữa. Nhưng đc vài bữa, tôi lại nhớ đến cảm giác xuất tinh hôm bữa, ko kiềm đc bản thân, tôi lại chạy vào phòng cởi hết đồ ra rùi sục cặc, đầu óc thì cứ nghĩ đến lúc nhìn Mẹ tắm. Lâu ngày nên trờ thành thối quen hầu nào ko biết. Đừng bao giờ ở nhà của con, nhà mình nghèo cũng là nhà mình khoẻ nằm dọc, nhọc nằm ngang ! Đọc rồi ngẫm nghĩ thấy đúng. NHÀ CỦA MẸ – NHÀ CỦA CON Nhà Mẹ con ở cả đời Mẹ không phiền trách một lời dở, hay Nhà con Mẹ ở vài ngày Thấy, nghe, không khí đắng cay nặng nề Nhà Mẹ con được phép lười Nhà con Mẹ phải làm người siêng năng Nhà Mẹ con thỏa thích ăn Nhà con Mẹ phải uống ăn đúng giờ Nhà Mẹ con kệ sạch – dơ Nhà con Mẹ dọn chẳng hề ngơi tay Nhà Mẹ chẳng ngại nói sai Nhà con Mẹ phải êm tai nhẹ nhàng Nhà Mẹ thoải mái con khùng Nhà con Mẹ phải “phục tùng “mới an Nhà Mẹ thỏa thích đùa nhây Nhà con Mẹ phải – đây người nghiêm trang Nhà Mẹ thoải mái bạn bè Nhà con Mẹ phải e dè ..bạn ai ? Nhà Mẹ đồ đạc con xài Nhà con Mẹ muốn thế nào phải “xin” Nhà mẹ ăn nghỉ vô tư Nhà con – tự ý – con lườm cháu nư Nhà mẹ rơi – rớt con cười Nhà con hậu đậu có cười được không?? Nhà mẹ khách đến con chào Nhà con khách đến bà vào nhà sau Nhà mẹ – khen nấu “chuẩn cơm “ Nhà con mẹ nấu ”mặn, vàng, cháy khê “? Nhà mẹ khéo bế ru bồng Nhà con lóng ngóng ,bà bồng vụng tay Nhà mẹ ngon lắm mắm khoai Nhà con chê món khoai, mì nhà “quê“ Khi chưa đạt đích – chàng nàng Phỉnh bòn – Nịnh rút đất- vàng con ngoan Trong nhà nhất mẹ quyền cao Mai này báo Hiếu, trời cao chứng lòng Xong rồi con tính thiệt hơn Sang tên sổ đỏ nhà này- của con Từ nay con có bản quyền Mẹ đừng vơ vẩn – hão huyền mẹ ra Ngày xưa nhà mẹ vâng lời Giờ đây nhà mới – gia tài của con Ngẫm suy hai chữ tình đời Nước mắt chảy xuống bao giờ chảy lên ? Nhà con Mẹ nhớ ghi lòng Chơi dăm ba bữa – Thăm xong nên zìa Nhà Mẹ giàu có – Con chia Nhà con giàu có – đừng tia đừng nhòm . Lòng người thay đổi mấy hồi Như trời hết nắng đến hồi lại mưa . Xưa kia nhà mẹ thuận hoà Bây giờ ngang trái hoá ra bất hoà Con ơi nghĩa mẹ tình cha Công ơn trời biển bao la tảo tần Sinh con mong lắm thảo hiền Hiếu sinh dưỡng dục điền viên cảnh già Nhà mẹ – con trẻ mẹ chiều Nhà con mẹ “lẫn “ Liêu xiêu con ruồng Hai đời thế hệ khác nhau Khó tìm tiếng nói mà đau cõi lòng Sinh con cậy tuổi về già Dựa con nhờ cháu khi bà quạnh hiu Trở trời trái gió đìu hiu Hằng mong ríu rít, cháu con đầy nhà Cầu trời con cháu trong nhà Rể dâu Hiếu dễ – trẻ già ấm êm Đời sau tạc dạ đá bia Công ơn dưỡng dục nhà kia phước phần Đừng vì cậy thế nhà con Mà hắt hủi mẹ, còn chi Hiếu tình ? Khi mùa hiếu hạnh kính tôn Vu lan mãn nguyện – hồn phiêu thỏa lòng ./. LB Nhà minh hoạ – bài thơ tham khảo, có nhà đúng, có nhà không đúng hoặc chưa đúng . Có nhà bố mẹ đặt hết niềm tin vào con, bán nhà ra TP mua nhà ở cùng ,hay chia sớm ,di chúc sớm, sang tên bìa đỏ sớm cho các con … Hi vọng nương tựa con cháu lúc tuổi già sức yếu, lại được vui vầy hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng . Với trăm ngàn lí do từ nhiều phía con cháu, dâu, rể vì cs mưu sinh khó khăn sinh ra bất hiếu, hay do tuổi già lú lẫn bệnh tật, không còn kiểm soát hành vi trong sinh hoạt, hai thế hệ già – trẻ không tìm được tiếng nói chung, dẫn đến cs nhiều bế tắc không thuận lợi…. Nhiều cụ đã thất vọng sống trong tủi nhục và đong đầy nước mắt, cố chấp nhận sống những ngày cuối đời trong bầu không khí ngột ngạt, mất quyền tự chủ. Nhưng vì sỹ diện, vì sợ thiên chê cười nhẹ dạ cả tin đành im lặng, hay có thể hết đường lui vì nhà ở quê đã bán, không còn tiền mua, chuộc lại, có cụ chọn về quê tá túc người quen, họ hàng con cháu xa, có cụ bỏ nhà lang thang rồi chết ngoài đường ngoài chợ ….. Còn ty tỷ hoàn cảnh đáng thương, mà hàng ngày xh hiện nay đã và đang phải chứng kiến . Biết là cá chuối đắm đuối vì con … ai cũng ao ước chính đáng được sống an nhiên vui vẻ bên con cháu , không ai ích kỉ để chết mang nhà hay tài sản ra nghĩa địa, nhưng tốt nhất mình phải có nhà, có đc ít tài chính phòng thân, dắt lưng chủ động cho tuổi xế chiều . Cũng đừng để dành nhiều bất động sản, vì khi đau ốm, con cháu không bán bất động sản chữa bệnh cho mình kip mà nên có một nguồn tài chính tiết kiệm tiền vàng là tốt nhất cho người già Cứ ngẫm và xem xét từ từ, chưa thể khẳng định chắc chắn con mình không bao giờ như thế, mà vội vàng ném đá bài viết, và cũng không nên Tiêu cực mất hết niềm tin về con cháu, vì xh vẫn còn nhiều gđ con cái rất Hiếu thảo hòa thuận với bố mẹ, đáng được trân quý tự hào . Hi vọng thế hệ con cháu đọc -hiểu tâm trạng người già mà báo Hiếu cho phải đạo . Vẫn biết quy luật của tạo hóa, ai cũng làm con làm cháu, trước khi lên chức cha mẹ ông bà, nên cả hai thế hệ Trẻ già cùng suy ngẫm để tự điều chỉnh Rồi còn nghiệp Phước nhà mình nữa … Cũng có những đứa con giỏi giang tự lập, không cần của cha mẹ, tự khẳng định mình không phụ thuộc ,bố mẹ muốn con về sống cùng cho vui cửa vui nhà, con cũng không thích . Hi vọng con cái nhà chúng ta không đến mức như thế, nhưng mình cũng cần chuẩn bị cho mình một hành trang tuổi già, cùng một tâm lí vững vàng, sẵn sàng để tránh “rủi ro” hay đón nhận sự thật, không được chủ quan mà sau này ân hận . Chúc các cụ; Tân các cụ và đại gđ Fb luôn an lành hp bên con cháu . Và cảm nhận một mùa Vu Lan 2020 thật ấm áp ! Nguồn copy Internet 24 dòng không tác giả ,mình đã biên soạn lai 2/3 nội dung của 24 dòng đó cho đầy đủ cảm xúc mà mình cảm nhận … Với mạch cảm xúc dâng đầy Mình đã chắp bút thêm 12 khổ thơ với 48 dòng tự sự nữa đề bài thơ có đủ 72 dòng / 18 khổ thơ như hiện nay … Là cảm xúc và chính kiến của riêng cá nhân mình, sẽ không làm hài lòng tất thảy các bạn nên mong cả nhà hết sức thông cảm Còn gđ mình, con cháu nhà mình chưa có biểu hiện thái độ như trong bài . Nội dung chắt lọc cảm nhận từ cs thôi ạ Hãy tham gia nhóm;\ Post Views 2,486

mẹ con một nhà